Nguyễn Thu Trâm
- Tất cả các nước theo chế độ cộng sản đều thêu dệt rất nhiều
huyền thoại về lãnh tụ của họ, biến lãnh tụ của họ thành thần, thành thánh chứ
không còn là những con người trần phàm nữa, đó vừa là cách thức tốt nhất của
cộng sản để mị dân rằng chủ nghĩa cộng sản là thiên đường ở hạ giới, vì lẽ đó
mà lãnh tụ minh triết của họ đã lựa chọn, và ấy là lựa chọn duy nhất đúng đắn.
Đó lại vừa là cái phao để những người cộng sản bám víu vào mà tồn tại.Đó là lý do tại sao hầu hết các lãnh tụ cộng sản sau khi qua đời
đều được lủ thuộc hạ ướp xác để lưu giữ như lưu giữ báu vật, bởi người cộng sản
tin rằng chế độ cộng sản của họ sẽ được tồn tại song hành với xác ướp của lãnh
tụ của họ. Cho dù thế giới đã có đủ bằng chứng để kết luận rằng các lãnh tụ
cộng sản là những tội đồ của nhân loại phạm tội ác chống lại loài người. Điều
này cũng không là một ngoại lệ đối với nhà cầm quyền cộng sản Việt nam.
Cũng vì lý do đó mà khi Hồ Chí Minh qua đời, đảng và nhà nước cộng sản Việt nam đã cho moi gan,
móc ruột bỏ đi rồi phơi khô và nhồi bông vào bụng và đầu tư hàng tỷ đô la để
xây lăng rồi đưa vào đó trưng bày và tiếp tục thêu dệt huyền thoại, tiếp tục
tuyên truyền cho dân chúng của họ bằng vô số những huyền thoại về tấm gương đạo
đức, khiêm tốn, giản dị và một lòng vì nước vì dân của lãnh tụ của họ, đến nỗi
gần như cả miền Bắc Việt nam đều tin rằng Hồ Chí Minh là một lãnh tụ vĩ đại của
dân tộc Việt nam, là một người yêu nước thương nòi, đã hy sinh cả đời riêng để
phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân, và hầu như cả nhân dân Miền Bắc đều sùng
bái Hồ Chí Minh như một vị thánh, như một vị cha già dân tộc, trong khi đó đối
với hầu hết nhân dân miền nam thì Hồ Chí Minh chỉ là một Bố Già Dâm Tặc, một tội
đồ dân tộc bán nước hại dân, một sát thủ đầu mưng mủ, một tên đồ tể đã ra tay
diệt chủng nhiều lần, không phải chỉ với những người mà chúng quy là địa chủ
cường hào mà ngay cả đối với những người yêu nước, đối với các chí sỹ cách
mạng.
Ngay
từ giữa thập niên 20s, trước khi thành lập đảng cộng sản Đông dương thì chính
tên sát thủ đầu mưng mủ Hồ Chí Minh đã ra tay thanh trừng các đồng chí của
mình, chỉ điểm cho mật thám của Pháp bắt bớ để thâu tóm quyền lực mà nạn nhân
của các cuộc thanh trừng đó không ai khác hơn là những đồng chí vẫn ngày đêm
sát cánh với Hồ Chí Minh như Ngô Gia Tự, Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai,
Hồ Tùng Mậu… Và một trong những cuộc thanh trừng nội bộ để lại điều tiếng ô
nhục nhất của Hồ Chí Minh đó là y bán đứng cụ Phan Bội Châu, một chí sỹ cách
mạng, một bạn đồng môn của bố mình, cho mật thám của Pháp để cụ bị Pháp bắt vào
ngày 01 tháng 7 năm 1925 khi cụ Phan từ Hàng Châu đến Thượng Hải, để lấy một
vạn đồng tiền thưởng và cũng để từ đó những người hoạt động cách mạng ở Trung
Hoa thiếu người lãnh đạo, phải ngã về theo Lý Thụy, tức Hồ Chí Minh: Thật là ô
nhục cho tên sát thủ đầu mưng mủ “Hồ Chí Minh, đúng là cẩu phụ sinh cẩu tử”.
Một
trong những khẩu hiệu mà Hồ Chí Minh đắc ý nhất là “đoàn kết, đoàn kế, đại đoàn
kết”, nhưng thực chất đoàn kết kiểu Hồ Chí Minh là tiêu diệt tiêu diệt tất cả
mọi thành phần bất đồng chính kiến bằng mọi giá để tranh giành quyền lực: Với
chủ trương đó, Hồ Chí Minh đã giết hại và thủ tiêu vô số người yêu nước không
đi theo chủ trương đường lối của Việt Minh. Những tên tuổi lớn của đất nước đều
bị Hồ Chí Minh giết hại như các Cụ Phạm Quỳnh (1945), Ngô Ðình Khôi (1945),
Tạ Thu Thâu (1945), Bùi Quang Chiêu (1945), Phan Văn Hùm (1945), Trương Tử Anh
(1946), Huỳnh Phú Sổ (1947), Khái Hưng (1947)... Hồ Chí Minh thủ tiêu
tất cả những ai có thể tranh quyền với đảng cộng sản, từ trung ương, ở các
thành phố lớn, đến những đơn vị nhỏ nhất ở các làng xã bất chấp họ có vai trò
gì đối với sự hưng vong của tổ quốc, của giống nòi, vậy thì thử hỏi Hồ Chí Minh
có thực sự là một người yêu nước hay chỉ là một tội đồ dân tộc, một sát thủ đầu
mưng mủ?
Ngay
cả cái chết đói của 2 triệu đồng bào Bắc Kỳ vào tháng 3 năm Ất Dậu 1945 cũng là
do tội ác của Hồ Chí Minh với chính sách tiêu khổ kháng chiến.
Trong
cải cách ruộng đất ở Miền Bắc từ năm 1953 đến 1956, cũng chính Hồ Chí Minh sang
Moscow và Bắc Kinh để nhận chỉ thị của Stalin và Mao Trạch Đông, và sau đó cũng
chính Hồ Chí Minh đã cử hàng ngàn cán bộ cộng sản sang Bắc Kinh để học tập
đường lối cả cải cách ruộng đất và đấu tố của Trung Cộng cũng như quán triệt
quan điểm “TRÍ, PHÚ ĐỊA HÀO ĐÀO TẬN GỐC, TRỐC TẬN NGỌN” với lối phân loại thành
phân địa chủ phú nông theo kiểu cách rất là Hồ Chí Minh, chẵng hạn: “Đội
Cải cách Ruộng đất ra mắt làng xã, và tất cả các gia đình trong xã được họ phân
loại thành 5 thành phần: (a) địa chủ; (b) phú nông; (c) trung nông cứng: sở hữu
1 con bò, 1 con lợn, 1 đàn gà; (d) trung nông vừa - sở hữu 1 con lợn, 1 đàn gà;
(e) trung nông yếu - sở hữu 1 đàn gà hay không có gì cả; (f) bần nông; (g) cố
nông. Gia đình có 2 con lợn đã có thể gọi là phú nông. Tỷ lệ địa chủ được quy
định trước là 5,68% dân số nông thôn và các đoàn và đội cải cách đều cố truy
bức để đôn tỷ lệ địa chủ lên 5% như một quy định bắt buộc, gọi là "kích
thành phần". Tất cả các gia đình bị xếp vào thành phần địa chủ như nói
trên được đội cải cách phân loại thêm một lần nữa thành (a1) Địa chủ gian ác;
(a2) Địa chủ thường; (a3) Địa chủ có ủng hộ kháng chiến. Thành phần địa chủ
gian ác bị đội cải cách bắt ngay lập tức và quản thúc để sẳn sàng đưa ra đấu tố
và hành quyết tại chổ.
Khẩu
hiệu là “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết” nhưng Hồ Chí Minh cũng đã chủ trương
phân rẽ con người ngay từ hoạt động cải cách ruộng đất và đấu tố phú nông, địa
chủ cường hào bằng hình thức Học tập tố khổ, lùng bắt địa chủ theo hình thức
rất Hồ Chí Minh: Các bần nông, cố nông, "chuỗi", "rễ"
được đội cải cách cho học lớp tố khổ do họ mở, qua đó học viên được nhận dạng
các tội ác của địa chủ, và được khuyến khích nhớ ra tội ác của từng địa chủ đã
bóc lột họ như thế nào. Sau khi học qua lớp tố khổ nhiều bi kịch xảy ra: con tố
cha, vợ tố chồng... Du kích và cốt cán cải cách ruộng đất tìm bắt địa chủ, việt
gian, thậm chí họ "vác súng vào thành phố lùng bắt địa chủ và con cái địa
chủ là cán bộ công nhân viên chức nhà nước". Kết quả của cuộc cải cách
ruộng đất và đấu tố này đã khiến cho hơn 150.000 nông dân Bắc Kỳ bị hành quyết
tại chổ và cũng khoảng 150.000 nông dân khác cũng bị bắt giam và bổ đói cho đến
chết chỉ vì họ sở hữu hai con lợn và một đàn gà… Nhưng có lẽ vụ đấu tố thể hiện
rỏ ràng nhất bản chất của Hồ Chí Minh là vụ đấu tố cụ Phan Bội Châu: “Trong
thời kỳ cải cách ruộng đất ở miền bắc năm 1955, đội cải cách địa phương đã qui
tội Cụ Phan thuộc thành phần giai cấp địa chủ theo lối tam đoạn luận, nghĩa là
cụ Phan đỗ đạt cao, mà học cao thì phải giàu mà đã giàu là địa chủ. Cũng may Cụ
đã chết từ lâu nên thay vì lôi ra đấu tố, Hồ Chí Minh lệnh cho đội cải cách lấy
bức ảnh của Cụ đang treo trên bàn thờ xuống đặt ở chuồng trâu.”: Qua những sự
việc đó, kính mong quý vị thử suy xét lại, xem Hồ Chí Minh có đúng là “một lãnh
tụ cả đời vì nước vì dân” hay chỉ là một tội đồ dân tộc, một kẻ xây dựng quyền lực và tên tuổi của cá nhân bằng sự dối trá và xương máu của đồng bào, đồng chí?
Ngay
cả cuộc chiến tranh Quốc-Cộng giữa hai miền Nam-Bắc, thực chất là một cuộc
chiến tranh ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản, mà chế độ cộng sản Bắc Việt
vinh danh là “cuộc chiến tranh thần thánh”, thì hàng triệu thanh niên
Việt Nam của cả hai miền Nam-Bắc phải phơi thây ngoài chiến địa khi tham gia bắn giết lẫn nhau chỉ bởi câu nói “Không có gì quý
hơn độc lập tự do” của Hồ Chí Minh, một hình thực xúi tre con ăn cứt gà tinh vi của một con người mà cả cuộc đời cả sự nghiệp được xây dựng nên bằng sự dối trá, bịp bơm. Với câu nói đó, Hồ Chí Minh đã giáo dục cho bao thế hệ
thanh niên miền Bắ rằng “mạng sống của chúng mày có đáng gì so với cái giá trị
của độc lập và tự do, hãy đi và chết đi, chết nhiều nữa đi, hãy đi và giết đi, hãy giết, giết nhiều nữa
đi cho nước nhà được tự do, được độc lập”. Thế là hàng triệu thanh niên đã đi
vào cuộc chiến, đã say máu chém giết lẫn nhau trong một cuộc chiến tranh huynh đệ
tương tàn, khiến hàng chục triệu đồng bào cả hai miền Nam-Bắc phải bỏ mình vì chiến cuộc chỉ vì cái chiêu bài “độc lập và tự do” đó. Và đã 38 năm rồi, kể từ ngày tàn cuộc chiến với xương chất thành núi, máu chảy thành sông vì cái mà Hồ Chí Minh cho là độc lập và tự do đó, thế mà ngày nay Việt nam đã độc lập chưa hay vẫn còn nô lệ giặc Tàu, để
kéo dài thời kỳ nô lệ thêm 1.000 năm nữa? Đồng bào Việt nam đã được tự do chưa
hay cả 96 triệu người vẫn đang bị giam cầm trong một nhà tù lớn? Tại sao Hồ Chí
Minh lại hiếu chiến hiếu sát đến vậy, với cả chính đồng bào ruột thịt của
mình?.
Kính xin quý vị suy xét lại xem, cuộc chiến tranh xâm lược Miền Nam có phải là một cuộc chiến tranh thần thánh như hồ Chí Minh vẫn nói, hay chỉ là một cuộc chiến tranh ngu xuẩn, huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt để thỏa mãn tham vọng quyền lực của một kẻ quá tham vọng quyền lực mà đã bằng mọi thủ đoạn, thâu tóm quyền lực cho cá nhân, cho giai cấp bằng xương máu của đồng bào? Liệu còn có giải pháp nào khác để thống nhất đất nước mà không phải trải qua cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn đó không? Tất nhiên là có, và những giải pháp đó đã được một số nguyên thủ quốc gia không ngu xuẫn như Hồ Chí Minh từng chọn lựa: Đông Đức và Tây Đức đã thống nhất mà không cần một tiếng súng. Vì các lãnh tụ cộng sản Đông Đức đã ý thức được rằng chính chủ nghĩa cộng sản đã mang đau thương, tang tóc và đói nghèo cho dân tộc họ, và cuối cùng họ đã biết đặt lợi ích của dân tộc lên trên lợi ích của giai cấp, của chế độ. Thế tại sao con đường đi đến thống nhất của Việt nam phải trải đầy ắp cả xác người? Đó là vì sự xuẫn động và hiếu sát của Hồ Chí Minh.
Một ngạn ngữ La Tinh cổ, xuất hiện từ những năm cuối của thế kỷ thứ tư, vào khoảng năm 390 nói rằng "Si vis pacem, para bellum" xin tạm dịch là "nếu bạn muốn có hòa bình, hãy chuẩn bị cho chiến tranh". Còn tư tưởng nào nhân văn hơn thế này nữa không khi người ta nói đến chiến tranh là vì sứ mệnh hòa bình, cũng như người ta chế tạo bom nguyên tử để gìn giữ nền hòa bình cho thế giới vậy. Tiếc thay, Hồ Chí Minh, một đứa con hoang đàng của một dòng tộc hoang đàng, bởi chưa học qua bậc tiểu học đã phải đi hoang vì bị người cha nát rượu đánh đập càn quấy suốt đời, thì làm sao mà hiểu nỗi cái đạo lý làm người cũng như cái tính nhân văn của một người làm chính trị. Không biết tu thân, không biết tề gia mà tham vọng trị quốc và bình thiên hạ thì làm sao tránh khỏi việc mang thảm họa đến cho dân tộc, cho nước nhà!
Kính xin quý vị suy xét lại xem, cuộc chiến tranh xâm lược Miền Nam có phải là một cuộc chiến tranh thần thánh như hồ Chí Minh vẫn nói, hay chỉ là một cuộc chiến tranh ngu xuẩn, huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt để thỏa mãn tham vọng quyền lực của một kẻ quá tham vọng quyền lực mà đã bằng mọi thủ đoạn, thâu tóm quyền lực cho cá nhân, cho giai cấp bằng xương máu của đồng bào? Liệu còn có giải pháp nào khác để thống nhất đất nước mà không phải trải qua cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn đó không? Tất nhiên là có, và những giải pháp đó đã được một số nguyên thủ quốc gia không ngu xuẫn như Hồ Chí Minh từng chọn lựa: Đông Đức và Tây Đức đã thống nhất mà không cần một tiếng súng. Vì các lãnh tụ cộng sản Đông Đức đã ý thức được rằng chính chủ nghĩa cộng sản đã mang đau thương, tang tóc và đói nghèo cho dân tộc họ, và cuối cùng họ đã biết đặt lợi ích của dân tộc lên trên lợi ích của giai cấp, của chế độ. Thế tại sao con đường đi đến thống nhất của Việt nam phải trải đầy ắp cả xác người? Đó là vì sự xuẫn động và hiếu sát của Hồ Chí Minh.
Một ngạn ngữ La Tinh cổ, xuất hiện từ những năm cuối của thế kỷ thứ tư, vào khoảng năm 390 nói rằng "Si vis pacem, para bellum" xin tạm dịch là "nếu bạn muốn có hòa bình, hãy chuẩn bị cho chiến tranh". Còn tư tưởng nào nhân văn hơn thế này nữa không khi người ta nói đến chiến tranh là vì sứ mệnh hòa bình, cũng như người ta chế tạo bom nguyên tử để gìn giữ nền hòa bình cho thế giới vậy. Tiếc thay, Hồ Chí Minh, một đứa con hoang đàng của một dòng tộc hoang đàng, bởi chưa học qua bậc tiểu học đã phải đi hoang vì bị người cha nát rượu đánh đập càn quấy suốt đời, thì làm sao mà hiểu nỗi cái đạo lý làm người cũng như cái tính nhân văn của một người làm chính trị. Không biết tu thân, không biết tề gia mà tham vọng trị quốc và bình thiên hạ thì làm sao tránh khỏi việc mang thảm họa đến cho dân tộc, cho nước nhà!
Và
cái thảm họa cho dân tộc đó hẳn còn bị kéo dài thêm nữa khi người dân vẫn còn
‘ngu quá lợn” không nhận ra được cái bản chất bịp bợm và tàn ác của Hồ Chí
Minh, mà vẫn sùng bái tên tội đồ như một anh hùng dân tộc, một vị thần vị
thánh. Thật đáng buồn cho nòi giống Rồng Tiên, thật đau thương cho con Hồng
cháu Lạc.
Chúng
tôi tin rằng chỉ đến khi nào cụm từ “Rất Hồ Chí Minh” được xuất hiện trong kho
tàng ngôn ngữ Việt Nam để nói lên cái xấu, cái ác tột cùng, như để diễn đạt
hành vi tàn ác của tên sát thủ vụ xác chết không đầu Nguyễn Đức Nghĩa hoặc của
tên cướp máu lạnh Lê Văn Luyện khi xuống tay sat hại cả gia đình chủ tiệm vàng
Ngọc Bích để cướp vàng, mà người dân biết nói rằng hành động của những tên thủ ác đó rất
là Hồ Chí Minh, hay khi nghe đến vụ bà Trần Thị Thúy Liễu xuống tay đốt chồng
vì ngoại tình và cờ bạc… mà người dân cũng biết nói rằng hành động của bà Thúy
Liễu rất là Hồ Chí Minh… thì mới mong là chế độ cộng sản Việt nam mới không còn
đất để tồn tại.
Mong
lắm, sớm có một ngày cả 96 triệu đồng bào Việt Nam không còn sùng bái Hồ Chí
Minh như một anh hùng dân tộc, như một vị thánh vị thần, mà ai ai cũng nhận
biết rõ rằng Hồ Chí Minh là một tội đồ dân tộc, một kẻ bán nước hại dân,
mang lại bao nhiêu đau thương tang tóc cho cả dân tộc Việt suốt gần một thế kỷ
qua. Chỉ khi nào cả dân tộc Việt nam đều hiểu được rằng
không phải thánh chẳng phải thần, mà thực ra Hồ Chí Minh chỉ là một tên đại bịp, không chỉ bịp cả dân tộc Việt Nam mà cũng từng bịp cả thế giới loài người về cái đạo đức giả tạo, được thêu dệt, được nhào nặn một cách tinh vi để che giấu hết hầu hết tội ác và sự tồi hèn của con người ấy, thì ngày đó quê hương Việt nam mới không còn bóng dáng của cộng sản, dân tộc
Việt nam sẽ không còn phải nô lệ giặc Tàu, và đất nước Việt nam sẽ không còn là một
nhà tù lớn giam cầm cả 96 triệu người dân Việt nữa.
Mong lắm thay!
Mong lắm thay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét